Dù có nhiều trải nghiệm đẹp, gia đình Jenny khó chịu khi hàng ngày phải mặc cả và bị những người bán hàng rong làm phiền.
Dưới đây là san sớt của Jenny, blogger tới từ New Zealand đăng trên Weltwunderer của Đức về những trải nghiệm của cô và gia đình tại VN, nhưng mà cô gọi là “VN – ánh sáng và bóng tối”. Bài viết thể hiện ý kiến cá nhân của tác giả.
Hành trình tìm hiểu VN của gia đình tôi mỏi mệt hơn, nhưng cũng giàu trải nghiệm hơn nhiều so với một du lịch tại New Zealand. Thay vì tìm thấy bình yên và thời kì cho riêng mình, chúng tôi lại liên tục biết thêm những điều mới và truyền đạt lại cho bọn trẻ.
Suốt chuyến đi những điều khó chịu lặp đi lặp lại, chúng tôi phàn nàn và thở dài không ngớt. Chúng tôi luôn phải mỉm cười, không bao giờ từ chối thẳng thừng, ít có không gian riêng tư và một khái niệm khác nhau về thời kì – quý khách phải chấp nhận nó dù đó là cuộc sống thường ngày.
Tuy nhiên, điều bực bội nhất là hàng ngày chúng tôi phải mặc cả và bị những người bán hàng rong làm phiền – điều cũng tồn tại ở nhiều quốc gia khác. thỉnh thoảng, chúng tôi bị mất tiền trước những mánh khóe lừa lọc. Dù nỗ lực cởi mở với giang sơn mình đang tìm hiểu và tỏ ra tôn trọng người địa phương nhiều nhất, nhưng nhiều khi chúng tôi bị đối xử như những chiếc ATM biết đi.
Chúng tôi cũng bắt gặp những cảnh tượng khiến trái tim đau nhói, khi thấy quá nhiều bờ đại dương ngập rác bên cạnh các tổ hợp hotel sang trọng cao lớn trải dài hàng kilomet. khuông cảnh tuyệt vời bị chặn vì những tháp bê tông xấu xí có “view ra đại dương”. Trong những chuyến đi lặn tại những vùng đại dương được bảo vệ, chúng tôi không thể nhìn thấy gì dưới làn nước đục, và chỉ có vài mảnh san hô dạt vào bờ đại dương. Còn tới các khu vườn quốc gia, chúng tôi không thể thấy bất kỳ loài động vật hoang dại to lớn nào.
Tôi có thể viết thêm không ít những điều đáng buồn, nhưng không làm vậy. vì chúng tôi cũng có nhiều trải nghiệm tuyệt vời hàng ngày, gặp gỡ những loài người thân thiện và rét mướt chạm tới trái tim mình. Chúng tôi phải liên tục trông chừng người lạ xoa đầu hay bắt tay cậu nam nhi tóc vàng của mình, dù thằng tí xíu nhỏ cũng khó chịu. Nhưng cả nhà không thể trách cứ ai vì mọi người đều có ý tốt. Chúng tôi đã ăn thử mọi loại bún phở, và uống những ly cà phê ngon nhất trên đời. Chúng tôi cũng gặp những người quý khách tốt, nhưng mà tôi không thể tưởng tượng chuyến phượt VN sẽ ra sao nếu không có họ.
Những trải nghiệm đáng nhớ nhất phải kể tới: mỗi lần băng qua một đoạn đường ở Sài Gòn hoặc Hà Nội – đó là cảm giác tuyệt vời nếu quý khách dám để dòng xe cộ trôi quanh mình; tài xế trong TP Hội An hay những đoạn đường giữa đồi núi Sa Pa; tắm đại dương An Bàng. Những nơi tới tuyệt vời nhất là đền chùa và nhà cổ ở Hội An; các hang động của Ngũ Hành Sơn – khác nhau là động Huyền Không; núi non và thác nước của Sa Pa, những đụn cát đỏ, cát trắng của Mũi Né. Cả nhà tôi không thể quên bữa ăn cao lầu trong phố cổ Hội An; ngồi uống cà phê ngắm đường phố Sài Gòn; và khác nhau là món cà phê sữa đá.
Phản hồi dưới bài viết của Jenny, nhiều khách du lịch khác cũng san sớt lại trải nghiệm và nhìn nhận của mình về du lịch VN của họ.
Reinold Boning tán thành với tác giả về tình trạng chèo kéo, cho rằng một cuộc đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm có thể là trải nghiệm không mấy thoải mái với những khách nước ngoài du lịch tự túc. “Khi tới VN lần trước tiên, tôi thường thấy những du khách phớt lờ người bán hàng rong, và lúc đó tôi cho rằng họ thật thô lỗ. Nhưng giờ tôi biết họ đã tới đó nhiều lần và tôi cũng làm điều tương tự. lặng ngắt cũng có thể là cách lịch sự duy nhất để thoát khỏi những người bán rong”, Reinold phân bua.
Tom Wild, độc giả, đã phượt từ bắc chí nam, qua Hà Nội, Sa Pa, Huế, tp.Đà Nẵng, Sài Gòn, Phú Quốc. Ông cho rằng đây là một trong những hành trình tuyệt vời, nhiều điều để tìm hiểu song cũng mỏi mệt nhất mình từng trải nghiệm.
Theo ông, mỗi vùng đất đều có những đặc thù riêng, nhưng mọi người xung quanh luôn thân thiện, thực tâm và lịch sự, một số trường hợp khác nhau còn thân thiết tới mức khó chịu. Nếu du khách không biết phải làm gì, ai đó sẽ tới giúp. Nhưng nhập gia tùy tục. Anh phát sinh ra người VN thỉnh thoảng quá thẳng tính và cũng không quen với thói quen ăn uống của người địa phương. Nhưng anh coi đấy là khác nhau về văn hóa và lối sống – đó là một điều tốt, lý do để du khách nước ngoài tới đây và tìm hiểu một nền văn hóa khác.
“Chúng tôi ngủ ở mọi nơi từ hotel, doanh trại, cầm dao rựa phạt rừng, bắt gà hay mổ heo. đương nhiên, thỉnh thoảng chúng ta có thể thấy những cảnh tượng không đẹp tươi như rác, rác thải nhựa, mùi hôi thối… Nhưng quý khách không thể hy vọng mọi thứ đều sạch sẽ sẽ và quy củ như ở nhà mình. Tất cả sẽ thay đổi trong 10 tới 20 năm tới, vì quốc gia này đang vươn lên nhanh chóng”, Tom viết.
Trong khi đó, Gregor, một độc giả khác, hiểu hoàn cảnh của Jenny song không tán thành với những kết luận của cô về VN. “Nếu đi cùng trẻ em dưới 13 tuổi, tôi sẽ không ghé thăm một quốc gia châu Á nào hết. ba mẹ từng đưa tôi tới Hong Kong và Bangkok khi tôi 10 tuổi, lúc ấy tôi chỉ thấy mọi thứ thật khó hiểu. Vì tính phiêu lưu của chuyến đi, khi tới VN, cứ 2 – 3 ngày chúng tôi lại nghĩ xem phải đi đâu – và hoàn toàn kiệt sức sau mỗi ngày tìm hiểu. quý khách không thể làm thế nếu đi cùng trẻ con”, Gregor nhận định.
Thảo Nguyễn (Theo Weltwunderer)
Xem thêm
No comments:
Post a Comment